tôi như ánh dương rực rỡ quyển hạ
Công ty hắc ám - Link -. Như Ý khoa phụ sản (Chuyện tình Như Ý) - Link - Hoàn. Thí nghiệm tình yêu - Link - Hoàn. Em không yêu tôi - Link - Hoàn. Van cầu ngươi đừng nháo - Link. Hệ liệt: Thất năm chi dương. - Chúng ta li hôn đi - Link - Hoàn. - Chúng ta chia tay đi - Link
Một chút niềm hãnh diện của một kẻ đang sống ở thủ-đô Sài-gòn muốn biết Cần-thơ như thế nào mà được mệnh danh là Tây-đô lúc đó hiện đến với tôi mạnh đến nỗi sau một tấm ảnh chụp trước chợ Ninh-kiều, tôi đã hạ bút: Ông Nghị
Nhưng sau đó lại bồi thường cho cậu một Ánh Dương rực rỡ tỏa sáng. Từ khi Ánh Dương xuất hiện, cuộc sống của Trần Điền Khôi ngập tràn màu sắc tươi đẹp. Trần Điền Khôi muốn vì cô mà cố gắng, muốn vì cô mà thay đổi, càng muốn vì cô mà trở nên mạnh mẽ. 10.
Tôi như ánh dương rực rỡ Quyển hạ được xem như là câu trả lời cho tất cả những mong muốn chờ. Phiên bản thân dhn.edu.vn thì đã mong một cái kết viên mãn sau tất cả. Bạn đang xem: Cố Mạn - Câu chuyện tình yêu ngọt ngào, đầy lãng mạn Có tương đối nhiều đường giữa những câu chuyện tình cảm của gắng Mạn.
Rực rỡ đào viên điểm ánh hồng Hương làn khói quyện giữa trời đông Gieo từ kết nghĩa êm đềm biển Giữ luật đan tình lả lướt sông Dẫu ảnh cơ bần hay bác học Dù em khá giả hoặc nhà nông Hoà niêm gép vận vần thơ trải Vẫy mực loang mầu chẳng sắc không. February 20
Quang tôi lại qua Dương Châu, đem bản sắp chữ năm Dân Quốc thứ 9 khắc thành một bản, chia làm bốn cuốn. Năm Dân Quốc thứ 11, lại giao cho Thương Vụ Ấn Thư Quán in thành bốn cuốn. khá giống nhau, nhưng tôi chẳng lược bớt đi, ngõ hầu người đọc được khuyên đi
sizzrefilmtil1985. Shop tôi như ánh dương rực rỡ quyển hạ mia Onlineaz Tin chắc rất nhiều bạn đang hóng Rùa Mạn lấp hố. Mong tác giả cho chúng ta một câu trả lời xứng đáng. Tôi như ánh dương rực rỡ Quyển hạ được coi là câu trả lời cho tất cả những mong chờ. Bản thân Sitetruyen thì đang mong một cái kết viên mãn sau tất cả. Mục lục1 Cố Mạn – Câu chuyện tình cảm ngọt ngào, đầy lãng mạn2 Kết thúc sau 40 chương của Tôi như ánh dương rực rỡ quyển Thượng3 Tựa như thấy bản thân trên từng trang truyện4 Thông tin bên lề về Tôi như ánh dương rực rỡ quyển Hạ5 Những dự đoán về cái kết của Tôi như ánh dương rực rỡ quyển Hạ6 Lâm Tự Sâm có thật sự là nam chính của Tôi như ánh dương rực rỡ?7 Hàng triệu người mong đợi Tôi như ánh dương rực rỡ quyển Hạ8 Mong Hy Quang “chuẩn gắt” trong Nắng gắt tập 29 Tôi như ánh dương rực rỡ, đáng mong chờ thành phim? Cố Mạn – Câu chuyện tình cảm ngọt ngào, đầy lãng mạn Có rất nhiều đường trong những câu chuyện tình yêu của Cố Mạn. Đó có lẽ là một trong những điều làm nên tên tuổi của cây bút này. Dù rằng không phải câu chuyện tình yêu nào cũng đẹp, cũng lãng mạn như thế. Những chính họ đã thổi hồn vào đó, hiện thực hóa tình yêu để chúng ta tin tưởng vào hạnh phúc. Bạn đang xem tôi như ánh dương rực rỡ quyển hạ mia Nếu nhắc đến Cố Mạn thì chúng ta không thể quên những bộ truyện đình đám như Sam Sam đến rồi, Bên nhau trọn đời và Yêu em từ cái nhìn đầu tiên. Đồng ý rằng những diễn viên và được chuyển thể mới giúp những bộ truyện ngôn tình này thành bom tấn. Những những tình tiết và câu chuyện ngọt ngào trong đó thì cũng không thể chối bỏ. Một điều nữa về truyện Ngôn tình của Cố Mạn, đó là nét mộc mạc trong ngòi bút và cái kết tròn đầy viên mãn. Chính sự đơn thuần, giản dị nhưng cũng không thiếu tinh tế và tỉ mỉ đã đi vào những phần mơ mộng của mỗi người. Kết thúc viên mãn như đang nhắn nhủ “Hạnh phúc ngay ở phía trước, hãy nắm lấy nó”. Kết thúc sau 40 chương của Tôi như ánh dương rực rỡ quyển Thượng Chúng ta đều biết Tôi như ánh dương rực rỡ chia làm 2 phần phần 1 quyển Thượng và phần 2 quyển Hạ. Phần 1 thì đã hoàn thành với 40 chương rồi. Và chúng ta thì đang mong chờ được lấp hố với Tôi như ánh dương rực rỡ quyển Hạ. Qua 40 chương truyện, chúng ta có lẽ vẫn yêu quý một Nhiếp Hy Quang. Có lẽ không phải vì cô ham ăn hay có biệt danh dễ thương là Dưa Hấu. Mà chính sự chủ động trong tình yêu của cô, dám yêu dám ghét mới là điều thu hút nhất ở nhân vật này. Cô thích Trang Tự, vì đơn giản là cô thích anh. Cô ghét Dung Dung, dù tình chị em cùng phòng nhưng lại cư xử quá ích kỷ. Có thể cô có những nét trẻ con, có những lúc bồng bột và tiểu thư. Nhưng cô vẫn luôn hướng về những điều tươi đẹp và vui vẻ. Chuyển sang Tôi như ánh dương rực rỡ phần 2, Hy Quang và Lâm Tự Sâm vẫn những ngày hò hẹn, yêu đương. Lâm Tự Sâm thì luôn chờ đợi tình yêu nồng nhiệt của cô. “Anh đợi em tặng anh một vầng dương rực rỡ”. Trong khi đó, Trang Tự vẫn chuyên tâm vào sự nghiệp của mình. Thế giới nội tâm và tình cảm của anh cũng dần được hé mở. Một trang tự có vẻ lạnh nhạt và vô tâm cũng được dần được lột cởi nhiều hơn. Đồng thời những góc tối trong Lâm Tự Sâm cũng được phơi bày. Tựa như thấy bản thân trên từng trang truyện Ngay từ những trang đầu tiên, có lẽ những ai đã tốt nghiệp Đại học, sẽ nhìn thấy mình trong đó. Những cảm xúc, những tình huống chân thực nhất. Khi mà bạn bước chân vào những đoạn đường trưởng thành đầu tiên. Đó, là những ngày vui vẻ với hội chị em. Đồng ý là nếu có thể thuê trọ ở một mình thì rất thoải mái. Nhưng nếu được ở ký túc xá thì cũng chẳng tệ hơn đâu. Khi mà có người hiểu, lắng nghe và an ủi mình. Rồi cùng đi ăn món này món kìa, dành cho nhau những điều tốt. Đó, là những tình cảm đơn thuần và trong khiết. Tình cảm của Nhiếp Hy Quang luôn nhẹ nhàng, ấm áp như cái tên của cô. Không hề gay gắt hay chói chang để bắt người khác đón nhận. Đôi lúc cô quặn lòng đau đớn. Song vẫn mạnh mẽ, tích cực chứ không hề ủy mị. Đó là những ngốc nghếch, dại khờ và hiểu lầm. Còn nhớ lúc Dung Dung gán cho cô cái mác cướp người yêu của bạn. Rồi những lần ganh ghét, đổ cho cô chơi bẩn đạp đổ cơ hội việc làm. Những đoạn mà làm nhiều người thấy uất nghẹn. Đó, là những lo lắng về tương lại, mệt mỏi với luận văn tốt nghiệp. Nhớ hồi Hy Quang bị giáo viên mắng về luận văn tốt nghiệp. Cô thì ngốc nghếch chọn đề tài giống với Trang Tự. Cuối cùng nếu không có anh thì chắc cô cũng đã trượt tốt nghiệp Đại học rồi. Những điều ấy, ai trong chúng ta rồi cũng sẽ đều nếm trải lấy một lần. Thông tin bên lề về Tôi như ánh dương rực rỡ quyển Hạ Điều đầu tiên muốn ngồi lê đôi mách chính là về tên truyện. Có một số bạn chưa biết còn thắc mắc về tên truyện. Truyện có rất nhiều tên khác nhau Tôi như ánh dương rực rỡ tập 1/ quyển Thượng/ tập 2/ quyển Hạ Tôi như ánh dương rạng rỡ tập 1/ quyển Thượng/ tập 2/ quyển Hạ Kiêu dương tự ngã tập 1/ tập 2 Nắng gắt 1/ Nắng gắt 2 Rực rỡ và rạng rỡ là từ đồng nghĩa. Còn những cái tên kia có nghĩa như sau. Hy Quang có nghĩa là nắng sớm, nắng yếu, kiểu ánh nắng buổi sớm mai. Còn “Kiêu dương” có nghĩa là mặt trời ban trưa, mặt trời lên đỉnh. Mà mặt trời lên đỉnh thì phải nắng gắt, nắng chói chang. Như chúng ta đều biết, hiện tại Tôi như ánh dương rực rỡ quyển Hạ có 7 chương được cập nhật. Thông tin về phần 2, tác giả Cố Mạn có chia sẻ trên Weibo rằng Xem thêm Top Súng máy trong Free Fire là súng gì? Kiêu Dương Tự Ngã đang viết… Nếu bản chính thức tập 2 được update thì trang này sẽ thông báo cho cả nhà biết đầu tiên! Cố Mạn Nội dung 7 chương truyện của phần 2 đều do một người bạn của tác giả cập nhật. Vậy nên, cũng có một số nghi ngờ rằng, 7 chương của tập 2 không phải do chính tác giả viết. Kết thúc của Tôi như ánh dương rực rỡ là dấu chấm hỏi mà nhiều người muốn giải đáp. Bởi, với những tình tiết tác giả xây dựng, thì phần 1 này đã đủ ngọt, đủ hay và thừa đủ để biên kịch thành phim rồi. Song, bản thân Cố Mạn vẫn cho rằng cái kết chưa viên mãn. Dù cho nhiều người bao gồm bạn đọc, biên tập và cả bạn bè đều khuyên không cần viết tiếp. Có thêm Phiên ngoại nữa là đủ rồi. Nhưng cô kiên trì muốn tiếp tục viết quyển Hạ. Sitetruyen rất đồng ý điều này, bởi thật sự cái kết vẫn chưa hề viên mãn và tròn đầy. Kết thúc phần 1 vẫn rất lưng chừng hạnh phúc. Nhiều người muốn truyện dừng lại bởi “tình chỉ đẹp khi còn dang dở”. Thế nhưng nếu đã vững tin vào hạnh phúc, thì đó nhất định là một hạnh phúc viên mãn, tròn đầy. Lâm Tự Sâm có thật sự là nam chính của Tôi như ánh dương rực rỡ? Tiết lộ về nam chính từ Cố Mạn Nam chính của Tôi như ánh dương rực rỡ rất đặc biệt. Bản thân Cố Mạn cũng từng tiết lộ rằng, anh không giống bất kỳ một đứa con nào trước đây của cô. Tác giả cũng mập mờ không tiết lộ danh tính, chỉ nói rằng, cách anh tiếp cận, theo đuổi và cả tấm chân tình của anh cũng rất khác. Đó là người sẽ cho Hy Quang lựa chọn, cho cô thỏa sức chủ động và quyết định trong tình yêu. Anh không hề vồ vập, cũng không tấn công bất ngờ khiến cô gái mình yêu siêu lòng. Tin vui là tác giả có tiết lộ, những tin buồn là nó cũng chẳng đáng giá bao nhiêu. Khi cả 2 người đàn ông trong truyện đều có đặc điểm này. Tác giả cũng từng một lần lên tiếng Ai là nam chính có quan trọng đến thế? Tôi thật sự hy vọng mọi người sau khi đọc truyện, điều còn đọng lại là nội dung, diễn biến của truyện. Cố Mạn Một điều đáng buồn khác, Cố Mạn cũng bắt chúng ta phải chờ đợi 14 năm rồi để biết được đáp án, biết được cái kết. Vậy nên có phải Lâm Tự Sâm hay không, đành chờ đợi thêm thôi. Hãy cùng Admin chờ, có được không? Sự ngọt ngào, thâm tình của Lâm Tự Sâm Chúng ta đều biết, anh biết Hy Quang từ rất lâu, thầm thích cô. Nhưng chính vì đó mà đã xuất hiện hiểu lầm. Lúc Dưa Hấu mới đi làm, anh ra sức bóc lột sức lao động, lấy việc công trả thù riêng. Càng ngày, Cố Mạn càng khắc họa rõ hơn về anh. Khắc họa về người đàn ông có biệt hiệu “Đệ nhất cầm thú Y khoa”, để rồi Hy Quang phải thốt lên trong đầu “Thật khốn nạn”. Nhưng chính nét vô sỉ liêm sỉ gì tầm này lại tạo nét sức hút của anh. Con gái thường thích trai hư mà. Tình cảm của anh, sự dịu dàng của anh, chúng ta đều thấy rõ. Và bản thân Sitetruyen cũng vậy, cũng rất thích anh. Thích sự dịu dàng, sự quan tâm, sự chở che từ anh. Thích sự thâm tình của anh. Lâm Tự Sâm theo đuổi cô ấy, là mang đến hạnh phúc cho cô ấy, chứ không phải gánh nặng cho cô ấy, nên cô ấy không phải xin lỗi, không ai nên xin lỗi với tình cảm của mình cả, điều trái tim muốn làm không ai có thể ngăn cản. Tuy nhiên, Sitetruyen cũng nhìn nhận một cách chính đáng về mặt xấu. Khi trong một lần, anh biệt tăm biệt tích bỏ đi mà không nói một lời. Nhìn sự hoang mang lúc đấy của Dưa Hấu mà mình cũng thấy hoang mang theo. Tham khảo Top true key là phần mềm gì Một điều khác, tình cảm của Hy Quang với anh vẫn mơ hồ và chưa rõ ràng. Đó có phải thật lòng yêu hay thương hại hay không thì chưa thể biết. Bởi tâm lý con người buồn cười lắm. Phải đợi thôi. Hãy cho Trang Tự một niềm tin nho nhỏ Bản thân Sitetruyen là một người đọc truyện rất chậm. Cũng chính bởi vậy mà mình cảm được nhân vật tốt hơn. Đồng thời nhìn vấn đề ở một góc khác. Trang Tự là con nhà nghèo, hay nói chính xác là không có tiền. Và anh cũng biết, nhà Hy Quang rất giàu. Chính cô còn cho anh vay tiền để làm phẫu thuật cho mẹ. Có tự ti hay không? Có đấy. Đàn ông là vậy đấy. Thích một người thật lòng nhưng không có gì trong tay mà chưa dám biểu lộ, chưa thể đường đường chính chính đến với cô. Trong những năm tháng đại học, anh cố gắng cho tương lai sự nghiệp của mình. Ra trường rồi, anh phát triển mảng đầu từ để ngày càng trở nên thành đạt. Cũng có một thời gian, anh lạnh nhạt hơn với Dung Dung. Những điều thể hiện tình cảm của anh dù ít nhưng thấm. Lần anh thức mấy đêm trắng để làm luận văn tốt nghiệp cho Hy Quang. Anh cũng cho Hy Quang lựa chọn khi mà hỏi cô bằng một câu hỏi đầy ẩn ý. Các bạn có thể tham khảo “Chi tiết quả nho” tại đây >> Trích đoạn Chi tiết “Quả nho” trong Tôi như ánh dương rực rỡ Hàng triệu người mong đợi Tôi như ánh dương rực rỡ quyển Hạ Có rất nhiều người chờ đợi, vậy nên cũng có rất nhiều ý kiến khác nhau về cái kết truyện. Và phần lớn các bạn thường ủng hộ Lâm Tự Sâm. Thậm chí, có một số bạn sợ đùng một cái, Trang Tự đột nhiên trở thành nam chính. Nhiều ý kiến cho rằng, tình cảm của Hy Quang đã chuyển hướng cho Lâm Tự Sâm. Cô yêu anh không phải bởi sự thương hại. Trang Tự đã vuột mất cơ hội. Quả nho to cũng không còn dành cho anh nữa. Nếu như coi Trang Tự là cơn mất ngủ, thì Lâm Tự Sâm chính là một liều thuốc an thần của Hy Quang. Anh đã bên, sẵn sàng làm tất cả để cô vui vẻ và hạnh phúc. Nhưng mình cũng tin tưởng, cho dù Trang Tự và Hy Quang không đến với nhau. Cố Mạn cũng sẽ phơi bày nội tâm của anh, về chân tình và cách thể hiện tình cảm của anh. Tuyệt đối đừng nản chí, cũng đừng quên tìm thấy hạnh phúc của chính bản thân mình nhé. Mong Hy Quang “chuẩn gắt” trong Nắng gắt tập 2 Đợi Cố Mạn viết cái kết cho Tôi như ánh dương rực rỡ quá lâu. Lòng có chút nản, đợi ký đường để ngọt chết người đọc vTự nhiên nghĩ đến một tên khác của truyện là Nắng gắt. Thầm nghĩ, cuộc đời đôi khi phải sống thật gắt. Bởi như thế, tuổi trẻ này mới có thể rực rỡ Nắng gắt tập 2, Nhiếp Hy Quang vẫn còn chút gì đó dịu dàng và ngây dại. Cô vẫn cố gắng vì công việc, vẫn có một tình yêu nhẹ nhàng với nhiều thú thêm một đoạn ngược tàn tâm, để cho nhân vật được lột xác mạnh mẽ, để chúng ta thấy Hy Quang sống chuẩn gắt thì truyện liệu có hay hơn không?Nói đến đây tự nhiên muốn tự tay viết tiếp truyện quá. Nhưng mà vẫn hơi sợ tay non, đặt bút viết lại bị gạch đá thì thảm lắm. Ý tưởng của mình bắt đầu bằng 2 từ đam mê và khát khao. Nói về đam mê, mình vẫn chưa rõ Hy Quang yêu thích là điều gì. Chả lẽ là công việc nội trợ, nấu ăn,… rồi trở thành một người vợ ngoan để truyện thêm chút biến cố, nhà phá sản, đặt Trang Tự vào vai ác hại cô. Để cho cô nhận ra niềm đam mê về kinh doanh hay một sự nghiệp nào xây dựng một niềm khát khao, một điều gì đó mà cô ham muốn mạnh mẽ. Rồi kể chuyện về hành trình đạt được ước mơ với đam mê mạnh mẽ từ khi, những điều đó lại khiến cuộc đời của nhân vật sống gắt hơn. Còn các bạn thì sao. Muốn một cái kết nhẹ, ngọt ngào chỉ vì yêu. Hay một cuộc đời chuẩn gắt như thế? Tôi như ánh dương rực rỡ, đáng mong chờ thành phim? Thật ra, Sitetruyen cũng không nghĩ bộ truyện nên chuyển thể thành phim. Bởi vì vẫn còn có một quyển Hạ cơ mà. Làm sao diễn viên có thể lột tả hết tâm nhân vật khi mà vẫn chưa hiểu hết tình cách của nhân vật chứ. Khi mà mọi thứ vẫn còn chấm hỏi, một bộ phim phát sóng sẽ chỉ làm sai lệch đi thông điệp và giá trị của thông điệp tác giả muốn truyền tải. Tuy nhiên, bất kể là Hy Quang thời đại học hay lúc yêu đương với Lâm Tự Sâm thì chắc chắn sẽ rất ngọt ngào và thoải mái. Link truyện dịch chuẩn cho bạn nào cần Đọc truyện Tôi như ánh dương rực rỡ quyển hạ *Hiển thị bài viết cho những ai tìm kiếm toi nhu anh duong rang ro, toi nhu anh duong ruc ro quyen ha, nắng gắt quyển 2, nắng gắt quyển hạ, nắng gắt cố mạn phần 2, truyện nắng gắt phần 2, mia, tap 2, kiêu dương tự ngã quyển hạ… Đây đều là những tên khác của truyện, thể hiện sự đa dạng và phong phú của Tiếng Việt. Song sau cùng, chúng đều là tên chính xác của truyện và có nghĩa tương đồng. Có thể bạn quan tâm Các bảng màu son black up Lời kết Như vậy trên đây là bài viết Các tôi như ánh dương rực rỡ quyển hạ mia. Hy vọng với bài viết này bạn có thể giúp ích cho bạn trong cuộc sống, hãy luôn theo dõi và đọc những bài viết hay của chúng tôi trên website
Nghỉ lễ đã được một tuần, tôi và Lâm Tự Sâm đã xa nhau tròn bảy ngày. Bảy ngày này giữa chúng tôi trừ những lời hỏi thăm cơ bản nhất thì gần như không còn bất cứ liên hệ gì. Hình như anh lúc nào cũng bận rộn, mỗi lần gọi điện đến đều nói không quá mấy câu rồi vội vàng cúp máy, có lúc thậm chí còn không nghe điện thoại mà trực tiếp bấm biết anh đang bận lo chuyện của ông ngoại anh. Ông lão đã lớn tuổi, dạo trước bị shock một cú dẫn đến trúng gió và một loạt các chứng bệnh khác, sau khi ngã bệnh thì không gượng dậy nổi. Tuy đã được cấp cứu kịp thời, tạm thời giữ được tính mạng, nhưng muốn thoát khỏi nguy hiểm hoàn toàn thì sau đó còn phải tiếp nhận một loạt ca phẫu thuật và biện pháp điều trị. Mà bước đầu tiên của việc điều trị chính là một ca mổ hở lớn, ông lão đã quá già, bệnh tình lại phức tạp, độ khó và nguy hiểm của ca mổ rất cao. Lâm Tự Sâm trước đây là chuyên gia khoa ngoại, lần này cũng tham dự vào việc lập phương án điều trị. Mà mấy hôm nay trong những cuộc trò chuyện thoáng qua với anh, tôi có thể cảm nhận được anh rất áp mặt y học thì tôi không rành, tôi không thể giúp gì được cho Lâm Tự Sâm, đành ở nhà tại Vô Tích mà thậm cầu nguyện, mong ông lão sẽ bình phục mau mắt đã đến đêm Giao nay khắp nơi đều rất náo nhiệt, nhà ai cũng giăng đèn kết hoa, những câu đối đỏ, đèn lồng đỏ treo cao cao. Bố cũng về nhà, mẹ nhìn thấy bố dường như cũng không còn kháng cự, khách sáo mời ông vào nhà. Tôi nhìn thấy quan hệ của họ dường như đang xảy ra sự thay đổi vi diệu, bố sẽ vào nhà bếp giúp mẹ làm lụng, mẹ tuy chê bố lóng ngóng vụng về nhưng giọng điệu khi nói với bố cũng không còn lạnh nhạt cứng bưng ly sữa nóng co tròn trong ghế sofa mềm mại, nhìn bố mẹ đang bận rộn trong bếp, tuyết bay đầy trời ngoài cửa sổ, hơi ấm phả ra từ hệ thống sưởi trong nhà khiến cả gian nhà trở nên ấm cúng không có việc gì làm nên tiện tay cầm quyển tiểu thuyết lên xe, nhưng lại không lật một trang nào, dứt khoát nằm bò ra bệ cửa sổ ngắm tuyết. Trận tuyết này càng lúc càng lớn, hạt tuyết to như lông thiên nga bay lượn từ trên trời xuống, giống như vô số những tinh linh đang nhảy múa giữa đất trời. Tuyết phủ trên mặt đất, cành cây, viên gạch, phủ một lớp rất dày, trời đất lúc này chỉ còn lại một màu trắng thuần báo thời tiết nói Thượng Hải cũng đang có tuyết lớn, không biết lúc này Lâm Tự Sâm có phải cũng đang có một chút rảnh rỗi, dừng lại nhìn cảnh đẹp kỳ diệu này không. Còn cả Trang Tự... Không biết khi nhìn thấy cảnh này, cậu ấy sẽ làm gì, liệu có từng ôm lấy Dung Dung, lặng lẽ đứng trước cửa sổ ngắm tuyết hay không...Suy nghĩ đó xuất hiện khiến tôi giật nảy mình, trải qua bao nhiêu chuyện rồi, vì sao còn nhớ tới người ấy? Ngày này năm ngoái đến nay chẳng qua chỉ mới một năm, sự tủi nhục, khó khăn sau hôm đó chẳng lẽ mày đã quên hết rồi?Tôi thậm tát cho mình một cú thật mạnh, quả nhiên con người không thể quá rảnh rỗi, một khi đầu óc rảnh rỗi thì sẽ sinh nông nổi mà suy nghĩ lung tung. Thế là tôi cúi đầu chăm chú đọc sách. Tư duy dần bị nội dung cuốn sách chiếm lấy, thời gian cũng trôi qua thật nhanh. Lúc bố mẹ gọi tôi ăn cơm thì tình tiết của tiểu thuyết đang phát triển đến cao trào, tôi dụi mắt, tuyết ngoài trời không biết đã ngừng tự bao giờ, trời đất vẫn mênh mang một màu này điện thoại đổ chuông, là Lâm Tự Sâm. Tôi vội cầm lấy, chạy vào phòng nghe."Đang làm gì đấy?""Không có gì làm, chỉ xem tiểu thuyết thôi.""Hử? Nhiếp tiểu thư bỗng dưng đổi tính? Cảnh đẹp như thế lại nằm nhà đọc sách à?"Anh lại còn đùa tôi cơ đấy, có vẻ tâm trạng đang rất tốt, lẽ nào ca mổ của ông ngoại đã thành công?"Sao bây giờ lại rảnh rỗi gọi đến, tình hình chủ tịch Thịnh thế nào rồi?""Mới mổ xong, ca mổ rất thành công, xem như đã thoát khỏi nguy hiểm, giữ được tính mạng rồi.""Thế thì tốt quá." Tôi thầm thở phào một hơi, thật mừng thay cho anh, "Mệt mỏi lâu quá rồi, anh nghỉ ngơi đi.""Đây chỉ là bắt đầu, sau này còn phải tiến hành một loạt điều trị, một quãng thời gian dài sau này ông ngoại không thể rời khỏi bệnh viện được.""À... thôi cứ từ từ vậy, ít ra đây là một khởi đầu tốt, không phải sao?""Ừ, ít nhất thì đây là một khởi đầu tốt, việc còn lại phải làm từng bước, không thể vội vã được... Em còn đọc sách không?""Sắp ăn cơm rồi.""Ừ, ăn xong ra ngoài nhé.""Hả?""Ra vườn mai giẫm tuyết thưởng mai, anh đang trên đường cao tốc, sắp tới rồi.""Gì cơ? Tuyết lớn thế này mà anh đi đường cao tốc? Tự anh lái xe sao?" Tôi nghe nói mà sợ hãi tới mức nổi giận, "Anh cố ý muốn em lo chết phải không? Kỹ thuật lái xe của anh... Có phải là anh không biết đâu, đường sá thế này sao anh có thể đi cao tốc được? Không phải đã hẹn ngày mai em đến Thượng Hải thăm anh sao? Sao hôm nay lại chạy tới đây?" Bây giờ nếu anh xuất hiện trước mặt tôi, tôi nhất định sẽ tức đến độ muốn đấm anh một cú. Người này... sao chẳng bao giờ khiến người ta yên tâm nổi chứ."Hy Quang, anh nhớ em lắm, anh không thể đợi tới mai được." Bên kia đầu dây im lặng một lúc mới vẳng đến giọng nói dịu dàng nhưng xen lẫn chút mệt mỏi của anh."Vậy anh lái xe cẩn thận, đừng gọi điện thoại, chăm chú lái xe nhé, chúng ta gặp ở vườn mai." Một câu nói của anh khiến tôi vừa cảm động vừa xót xa, cơn giận đã bùng lên vì câu nói đó mà vụt tắt."Ừ, gặp ở đó nhé."...Có lẽ do mọi người đều sum họp trong nhà nên vườn mai hôm nay cực kỳ vắng vẻ, trong khu vườn rộng lớn dường như chỉ có tôi và Lâm Tự Sâm. Những đóa mai đỏ rực đang nở rộ, tuyết trắng đọng lại đã quá gót chân, tôi và Lâm Tự Sâm nắm tay nhau đi, không ai nói lời nào."Hy Quang". Không biết bao lâu, Lâm Tự Sâm cuối cùng đã lên tiếng."Dạ?" Từ lần đầu gặp anh trong hôm nay đã thấy anh tâm sự trùng trùng, dường như có bao mối tơ vò không thể tháo bỏ. Bây giờ anh đã chịu nói, trái tim bất an của tôi đã từ từ bình tĩnh lại. Dù không thể chia sẻ nhưng khiến anh tâm sự một lúc cũng tốt."Theo anh về Thượng Hải nhé.""Gì cơ?" Tôi sững lại."Gần đây trong nhà xảy ra rất nhiều chuyện, ông ngoại từng chịu cú shock lớn, sức khỏe suy sụp hẳn. Không ai biết ông có thể gượng được bao lâu, ý của trưởng bối là đám con cháu bọn anh tốt nhất đều về Thượng Hải, thường xuyên ở cạnh ông.""..." Biết bệnh tình ông cụ rất nặng, nhưng với gia thế, địa vị, mối quan hệ của Thịnh gia, thì tôi cũng chưa từng quá lo lắng. Không ngờ bây giờ đã tới mức phải gọi người nhà về bên cạnh... Tôi nhìn Lâm Tự Sâm đang nhíu mày ưu tư, nhất thời không biết nên nói gì."Thế nên đầu năm anh đã quay về tổng bộ Thịnh Viễn để làm việc." Lâm Tự Sâm phá vỡ sự im lặng ngắn ngủi của tôi vì quá kinh ngạc, tiếp tục nói, "Em cũng theo anh về nhé. Sản nghiệp của bố em đều ở Thượng Hải, em là người thừa kế duy nhất của ông, cũng sẽ có ngày phải quay về tiếp nhận. Thịnh Viễn và nghiệp vụ của bố em rất có quan hệ với nhau, mô thức kinh doanh cũng giống nhau, chi bằng em quay về trước làm trợ lý tổng giám đốc của Thịnh Viễn bọn anh, làm quen cách quản lý của công ty lớn, sau này tiếp quản công ty của bố em thì cũng không tới mức quá vất vả.""..." Tôi càng không biết nên nói thế nào, anh lại nghĩ cho tôi xa như thế. Tôi nhớ đến dáng vẻ hạnh phúc bận rộn của bố mẹ trong bếp, Thượng Hải, cuối cùng cũng phải quay về thôi. Nhưng Thượng Hải, tôi thực sự đã chuẩn bị sẵn sàng để quay về chưa?"Hy Quang."Tôi ngẩng lên nhìn anh, trong đôi mắt ấy có sự mong chờ cuống quýt."Theo anh về nhé. Những nguyên nhân lúc nãy đều là viện cớ, thực ra nguyên do thật sự là, anh không thể nào chịu đựng nỗi nhớ dài đằng đẵng này nữa."Tim tôi run lên, tôi bỗng nhớ đến hang núi đó, giấc mơ của anh và lời hứa tôi tự nhủ lòng trong giờ phút đó. Tôi từng thầm nhủ rằng, từ nay về sau sẽ không bao giờ bắt anh vì tôi mà chịu đựng dằn vặt đau khổ, không bao giờ bắt anh mệt mỏi chờ đợi nữa...Tôi tiến lên một bước, nhẹ nhàng ôm Lâm Tự Sâm, vẫn là mùi vị quen thuộc ấy. Không biết bắt đầu từ bao giờ, tôi đã quen với mùi vị này, mùi vị của Lâm Tự Sâm. Tôi nghĩ dù có một ngày chúng tôi lạc nhau giữa dòng người, thế sự đổi dời khiến đôi mắt tôi mờ mịt, thì cứ đi theo mùi vị này tôi cũng nhất định tìm lại được anh."Được, em theo anh về, nghe theo sự sắp xếp của anh."Tôi không ngước lên, nhưng hình như tôi thấy hàng lông mày anh bỗng giãn ra, nụ cười xuất hiện. Tôi có thể cảm nhận được nỗi vui mừng lúc này của anh, nhất định là niềm vui và mãn nguyện phát ra từ tận đáy thì mọi thứ đều xứng đáng, vì nụ cười này của anh, tất cả đều xứng
Chưa tới sáu giờ mà trời đã tối, chiếc xe của Lâm Tự Sâm đưa tôi lao vun vút trên cao tốc trong bóng của Lâm Tự Sâm ở Thượng Hải có rất nhiều xe, nhưng tôi lại thích mỗi chiếc xe đua Maserati màu đen này. Cứ cảm giác nó có một khí chất rất riêng, rất duy mỹ, hoa lệ nhưng lại thanh lịch, khiêm tốn. Nó chưa từng cạnh tranh về mặt tốc độ, động cơ... nhưng lại có một khí chất lịch thiệp thoát tục, khiến người ta không thể coi thường, không dám đùa cứ nghĩ rằng đó chính là Lâm Tự Sâm mà tôi quen, tôi thích dáng vẻ anh lái con ngựa nhỏ này, rất hài hòa, yên tĩnh, khiến người ta dễ dàng quên hết những nỗi niềm không vui của thế này Lâm Tự Sâm đang lái con ngựa nhỏ mà tôi thích nhất, xuyên qua con đường Thượng Hải rộng rãi yên tĩnh, nhiệt độ trong xe rất vừa vặn, âm nhạc nhẹ nhàng lơ đãng vang lên bên tai. Đó là sự thoải mái mà trước khi tôi hài lòng nhất, lúc này lại chẳng có tâm tư đâu mà trải nghiệm. Tôi mệt mỏi dựa vào lưng ghế, nhìn những tòa nhà đèn đuốc sáng choang hiện lên trong tầm mắt rồi vụt biến mất, tâm trạng rối khi ở bên Lâm Tự Sâm, tôi luôn cố ý ép mình không được nhớ người ấy, trốn tránh mọi người và tin tức có liên quan đến anh. Nhưng một cảnh tượng nào đó, một tích tắc nào đó vẫn khiến tôi chợt nhớ đến anh, sau đó nỗi nhớ nhung khó mà kiềm chế lại dâng tự nhủ rằng tôi yêu Lâm Tự Sâm, Trang Tự đã là quá khứ từ lâu rồi. Thực tế thì Lâm Tự Sâm cũng đã thành công chiếm được trái tim tôi, trở thành toàn bộ cuộc sống của tôi. Nhưng phải thừa nhận là, ở nơi sâu thẳm trong trái tim vẫn có một sự mong chờ ích kỷ về chuyện gặp lại Trang đêm tối tĩnh lặng, tôi thường nghĩ, ngược xuôi ngang dọc, đến nay chúng tôi cũng đã tìm thấy nơi chốn trở về của riêng mình. Từ trước tuy có những hiểu lầm và không vui, nhưng cuối cùng đã yên bề, đôi bên đã có kết cuộc tốt đẹp tôi đã từng yêu anh, không oán không hận, trong lòng anh cho dù chưa từng có tôi, nhưng khi nhớ về quãng thời gian ấy, chắc cũng thấy ấm áp và tươi thì dù chúng tôi không thể là bạn bè, thì khi gặp lại cũng nên nhìn nhau mỉm cười, khẽ nói câu "Lâu quá không gặp". Như vậy, chắc cũng là rất tốt đẹp phải tôi không ngờ là đã bao lâu rồi, cho tới hôm nay, kinh qua bao nhiêu chuyện, mà anh vẫn không thể nguôi ngoai, vẫn đối xử với tôi bằng vẻ mặt hà khắc căm ghét tôi như thế, đến nỗi thời gian và khoảng cách cũng chẳng thể xóa rốt cuộc là tại sao?Sau khi biết chuyện của anh và Diệp Dung, tôi lập tức buông bỏ, chưa từng dây dưa một phút nào, tôi không hề tạo ra bất kỳ tổn thương thực sự nào cho tình cảm của họ. Tại sao anh cứ căm ghét tôi, không chịu hòa bình với tôi?"Hy Quang", giọng Lâm Tự Sâm kéo tôi lại giữa vô chừng những suy nghĩ rối rắm, tôi mới nhận ra chiếc xe đã tiến vào khu phố phồn hoa."Hử?" Tôi ngồi thẳng dậy, khẽ đáp lại."Nghĩ gì thế? Gọi em mấy lần cũng không nghe thấy." Góc mặt nghiêng của Lâm Tự Sâm thoáng nụ cười, giọng nói tràn đầy sự yêu thương dịu dàng. Góc mặt của Trang Tự cũng tuấn tú y hệt Lâm Tự Sâm, nhưng giọng điệu anh nói với tôi thì bao giờ cũng tràn ngập vẻ giễu cợt khó chịu."Thế ạ? Chắc do hôm nay quá mệt thôi." Tôi thực sự rất mệt."Em vất vả rồi." Anh đưa một tay ra nhẹ nhàng xoa đầu tôi, vẫn nhìn thẳng phía trước, chăm chú lái xe và nói."Chỉ có anh tốt với em." Tôi gắng xốc tinh thần lên, nở nụ cười dịu dàng với anh."Em còn nhớ cô em họ Hinh Nhã mà anh từng nhắc với em không?" Lâm Tự Sâm cười với tôi rồi nhanh chóng quay đầu đi, vừa lái xe vừa hỏi."Nhớ chứ, sao ạ?" Tất nhiên là nhớ, con gái của Thịnh tổng, cô em họ đã cùng anh lớn lên. Lâm Tự Sâm nói cô ấy lớn lên vừa xinh đẹp vừa thông minh, kỳ quặc, là cô gái ngoài tôi ra mà anh thấy đáng yêu nhất. Lâm Tự Sâm kể cho tôi nghe rất nhiều chuyện thú vị về cô bé, lần nào nhắc đến cô bé, đôi mắt anh cũng sáng rỡ vui vẻ, toát lên một thần thái rất khác biệt, giống như một cậu bé nghịch ngợm chưa trưởng thành. Điều này khiến tôi thấy rất tò mò, rốt cuộc là một cô gái thế nào lại có thể khiến một Lâm Tự Sâm xưa nay điềm tĩnh để lộ nụ cười vô tư như vậy."Lát nữa em gặp được cô bé rồi đấy." Lâm Tự Sâm cười với tôi."Lát nữa?" Tôi ngạc nhiên nhìn anh, có phần không tin vào tai mình."Ừ, cô bé nghe nói em đến Thượng Hải nên đòi gặp cho bằng được, nên anh gọi đến luôn. Bây giờ mới nói em biết, em không để bụng chứ?""Để bụng thì không..." Chỉ là nhanh quá, hoàn toàn chưa chuẩn bị đó Lâm tiên sinh à! Nói sớm thì tôi về thay đồ, trang điểm một chút. Em họ anh đẹp như thế, bạn gái anh không thể mất mặt quá lúc nói chuyện thì đã tới cửa nhà hàng, là một nhà hàng Tây cao cấp. Tôi khoác tay Lâm Tự Sâm vào trong, một cô gái trẻ từ đằng xa ra sức vẫy tay với chúng tôi, nở nụ cười tươi như hoa đào."Chị Hy Quang, chào chị, em là Hinh Nhã, cuối cùng đã gặp được người thật rồi, chị đẹp hơn trong ảnh, anh trai em đúng là có phúc." Tôi vừa ngồi xuống, Thịnh Hinh Nhã đã nắm tay tôi, nhiệt tình chào hỏi."Nghe chưa Lâm Tự Sâm, xem anh có phúc đến nhường nào kìa." Tôi nói với anh, sau đó cười với Hinh Nhã."Tất nhiên, anh có cô gái đẹp nhất thế gian này làm bạn gái thì đương nhiên là tuyệt đỉnh may mắn rồi còn gì."Tôi vốn chỉ nói đùa một câu để khuấy động không khí, ai ngờ Lâm Tự Sâm lại nắm tay tôi, nhìn tôi như thể xung quanh chẳng có ai, vẻ nghiêm túc, thâm tình sâu sắc mà trả lời khiến tôi choáng váng. Thoáng cái không biết phải tiếp lời thế nào. Cô em họ ở đây, anh chàng Lâm Tự Sâm này rõ ràng là cố ý khiêu khích tôi mà...Mặt tôi nhất định đã đỏ lên, hoặc vẻ mặt tôi lúc đó nhìn Lâm Tự Sâm hẳn rất kỳ quặc, vì Hinh Nhã nhìn tôi rồi phì cười. Cô bé mặc áo len cao cổ màu hồng đào, buộc tóc đuôi ngựa giản dị, không thoa phấn nhưng làn da nhẵn mịn trắng trẻo. Nụ cười của bé nửa dịu dàng nửa tinh nghịch, vô cùng đáng Hinh Nhã cầm thực đơn lên hỏi "Chị Hy Quang thích ăn gì?"Tôi trả lời, thân mật và dịu dàng "Chị gì cũng được, hay là Hinh Nhã giới thiệu cho chị một món đi?""Ưm... thế thì một phần beefsteak và một phần pudding xoài, thế nào ạ? Em thích pudding xoài ở đây nhất, ngon lắm." Thịnh Hinh Nhã vừa nhớ lại món ăn vừa nhiệt tình giới thiệu."Được thôi, món mà Hinh Nhã giới thiệu chắc chắn rất ngon." Cô em gái này quá đáng yêu, chỉ tiếp xúc ngắn ngủi thôi mà tôi đã thích cô bé lắm đó quá mệt, ngủ mơ mãi không thôi, những cảnh tượng khác nhau cứ đeo bám rối bời. Giấc mơ cuối cùng, tôi bị Diệp Dung đẩy xuống bờ vực, trong tích tắc rơi xuống, tôi nhìn thấy Trang Tự ôm Diệp Dung đứng trên cao nhìn tôi cười lạnh lẽo. Nụ cười đó y hệt ban ngày, căm ghét và khó giật mình tỉnh dậy, trời đã hửng sáng. Giấc này ngủ như đánh trận, toàn thân mỏi nhừ. Dù sao cũng ngủ không nổi, tôi dứt khoát mở rèm cửa sổ, ngắm cảnh Thượng Hải ban mai, đây là nơi tôi sắp bắt đầu một hành trình hoàn toàn mới trong cuộc trời đằng xa, một vầng mặt trời đang dần nhô lên, cả Thượng Hải như được dát một lớp vàng kim óng ánh. Trên quảng trường phía dưới, những ông bà cụ dậy sớm đã tay đao tay kiếm luyện tập. Xung quanh họ, những đàn chim bồ câu bay lượn nhảy múa đón gió ban sớm, vẽ ra từng đường cong tuyệt đẹp trong không trung. Gió mát thổi từng cơn, những cành cây xanh rì đong đưa theo gió, những đóa hoa nở sớm đã để lộ hương sắc rạng ngời. Thưởng thức cảnh sắc sinh động đó, những mệt mỏi cả đêm qua của tôi đã tan biến. Uống nốt ngụm cafe cuối, thần trí đã hoàn toàn tỉnh táo. Tôi quay lưng vào trong tắm rửa, chuẩn bị nghênh đón cuộc sống mời tươi đẹp và tràn đầy hy ngồi trên con ngựa nhỏ của Lâm Tự Sâm đi làm, vừa lao nhanh trên đường cao tốc vừa thảo luận xem sáng nay ăn gì. Lâm Tự Sâm luôn khoe với tôi ở cổng Thịnh Viễn có một quán ăn rất ngon, rất nhiều người ở các khu vực quanh đó đều lái xe đến vì danh tiếng của nó. Hôm nay tôi muốn xem thử có đúng là thế xe đến gần công ty, từ xa đã trông thấy chiếc Audi đen của Trang Tự dừng trước cổng. Trang Tự ngồi ở ghế lái, Diệp Dung ngồi cạnh. Diệp Dung bưng một bát gì đó, nụ cười tươi rói áp sát lại gần giống như định đút cho anh ăn. Trang Tự không thèm nhìn lấy một cái, mặt dửng dưng nói gì đó, rồi tôi nhìn thấy sắc mặt Diệp Dung sa sầm, ngồi trở lại Tự luôn nhìn chằm chằm về phía cổng lớn như đang đợi ai đó, mà cũng như đang ngẩn ngơ. Anh chẳng có biểu cảm gì đặc biệt, đôi mắt so với thời đại học càng u uất sâu thẳm, khiến người ta không thể nhận ra cảm xúc gì trong lúc này tôi cũng hoàn toàn không có hứng thú tìm hiểu xem trong lòng anh nghĩ gì, theo chiếc xe tiến vào bãi đậu, hai người đó đã khuất hẳn tầm Trang Tự chặn ngay ở cổng, tôi cũng không có tâm trạng thưởng thức mỹ vị nữa. Dứt khoát đi thẳng từ bãi đậu xe vào thang máy lên trên, nhân lúc còn sớm sẽ dọn dẹp văn phòng một phòng tôi nằm ở trong cùng tầng 36, kế bên văn phòng tổng giám đốc, rộng khoảng hai mươi mét vuông. Nói về văn phòng thì không gian không nhỏ lắm, ánh sáng cũng rất tốt. Nhưng không hiểu sao, tôi vừa vào trong đã có một cảm giác đè nén, bức bối. Chắc vì màu sắc bàn ghế quá trầm, màu bức tranh trên tường quá nặng nề, rèm cửa sổ lại là màu xám đậm. Những màu sắc đó phối lại cùng nhau càng trở nên trang trọng, nhưng vì quá u ám nên tôi không thích để tôi trang trí, tôi nhất định sẽ đổi chiếc ghế sang ghế sofa thời thượng màu đỏ, bức tranh treo tường đổi thành tranh sơn dầu màu sắc tươi sáng, rồi thay rèm cửa thành màu tím nhạt đầy mộng mơ mà tôi thích nhất, tốt nhất là kiểu có viền ren hoa. Tôi còn muốn đặt vài chậu lan hồ điệp tôi thích nhất lên bệ cửa sổ, nếu mỗi ngày có thể làm việc trong hương hoa mê người thì chắc sẽ là một việc thú vị biết bao...Đương nhiên tôi biết những chuyện này là không thể, là một cô gái mới tới, chỉ có nước vâng dạ nghe lời, không xảy ra sai sót đã may mắn lắm rồi, còn dám kén cá chọn canh ư?Nhưng ảo tưởng một chút thì vừa tự chìm đắm trong giấc mộng tươi đẹp của mình, vừa vui vẻ mở cửa văn phòng, lại ngửi thấy một mùi hương hoa lan nhàn nhạt bay đến. Phản ứng đầu tiên, tôi tưởng đó là ảo giác. Nhưng nhìn kỹ thì đúng là trên bệ cửa sổ có vài chậu lan hồ điệp màu sắc khác nhau. Mùa này là mùa lan hồ điệp nở rộ, những đóa hoa nở bung như những con bướm màu sắc bay lượn trước cửa sổ. Gió thổi rèm cửa sổ màu tím nhạt tung bay, cả bệ cửa sổ như đang chìm trong lớp mây mù trên đỉnh núi, đầy ắp vẻ đẹp phiêu dật thần say đắm nhìn cảnh đẹp trước mắt, gần như không thể dời mắt, bỗng phát hiện ra cả văn phòng của mình đã thay mới hoàn toàn. Tường mới sơn lại, bàn ghế cũng thay mới, mà còn là màu hồng; bức tranh trên tường cũng đã thay bằng tranh sơn dầu, lại còn là tác phẩm của họa sĩ tôi thích nhất... Nhìn bao quát căn phòng, màu tím và hồng nhạt tôi thích đã xuất hiện trong từng góc nhỏ, mọi vật dụng như được sắp đặt cho riêng tôi, cái nào cũng hợp sững sờ thì Thịnh tổng gõ cửa bước vào, cười tươi hỏi tôi "Sao? Bài trí thế này có thích không?""Thịnh tổng, là ngài sắp xếp ạ? Làm sao cháu có thể..." Tôi kinh ngạc trả lời. Tổng giám đốc tập đoàn Thịnh Viễn lại đích thân bài trí văn phòng cho một trợ lý quèn như tôi? Chuyện này quá là khó tổng như không nhận ra sự bàng hoàng của tôi, ông khoát tay bảo, "Gọi Thịnh tổng thì xa lạ quá, sau này nếu không có ai thì cứ gọi là 'cậu' như Tự Sâm nhé."Cậu... cậu ư? Tôi thầm toát mồ là tôi theo Lâm Tự Sâm tới đây nhưng bảo tôi gọi tổng giám đốc Thịnh Viễn danh tiếng mà xưa nay chỉ có thể nhìn thấy trên tivi, Diêm Vương mặt lạnh mà giang hồ truyền tụng là 'cậu', thì cũng đúng là... đúng là gì nhỉ???Tôi đang đơ lưỡi thì Thịnh tổng lại cười, chọc ghẹo "Xem như đã gặp phụ huynh rồi, sao, còn mắc cỡ à?"... Diêm Vương mặt lạnh đang cười thân thiết và đùa với tôi, sao tôi thấy hoảng loạn thế này?... Được thôi, chết thì chết vậy."Cậu..." Tôi nghiến răng, cười e thẹn, gọi ông vô cùng ngọt ngào."À, đúng rồi đấy." Thịnh tổng cười đến mức mặt như nở hoa, "Cô bé này đúng là vừa xinh đẹp vừa thông minh, Tự Sâm nhà cậu đúng là có phúc mấy đời mới tìm được cô bạn gái tốt như cháu."... Tôi đã làm gì? Chẳng phải chỉ gọi một tiếng 'cậu' thôi sao? Có cần khen quá mức như thế không?"Cậu à, cậu đừng nói thế, cháu ngại lắm." Trán tôi xuất hiện ba vạch đen, miệng vừa e thẹn vừa ngọt ngào cười đáp lại, nỗ lực bày ra bộ dạng vừa đoan trang vừa đáng tổng tỏ ra rất thích, nụ cười trên gương mặt ông càng tươi tắn, "Cháu và con gái cậu không hơn kém nhau là bao, cậu và bố cháu cũng qua lại rất thân thiết, bây giờ cháu lại ở cạnh Tự Sâm, nói ra thì chúng ta cũng xem như người một nhà rồi. Cháu cứ ở đây học hỏi, yên tâm làm việc, có vấn đề hoặc khó khăn gì cứ việc tìm đến cậu.""Vâng, cám ơn cậu rất nhiều." Tôi thân thiết và lễ phép trả lời, nụ cười tươi rói không chê vào đâu
Tôi Như Ánh Dương Rực Rỡ Quyển Hạ 29/08/2021 SiteTruyen Đọc Truyện, Truyện Ngôn Tình 0 Danh sách chương SiteTruyen là một dịch giả bình phàm, thích đọc truyện Ngôn Tình, Tiên Hiệp,... Thích nhìn câu chuyện ở những góc khác thường. Thích yêu thương cho những điều xứng đáng. Hãy bình luận đầu tiên
tôi như ánh dương rực rỡ quyển hạ
|